Trả Lời: Vào năm 1973, từng có ý tưởng nhằm dập tắt một ngọn núi lửa đang
phun trào đe doạ bến cảng đảo Heimaey ngoài khơi Iceland. Nước biển sẽ
được bơm theo đường ống tới để làm Đông nham thạch chảy ra ngay tại chỗ.
Người ta còn tính cả tới việc sử dụng chất nổ để phá vỡ lớp ngoài đã
tương đối nguội của dòng nham thạch chảy vào bến cảng của hòn đảo, cho
phép nước biển làm nguội lớp nham thạch nóng đỏ bên trong và từ đó kiểm
soát sự tiến triển của nó.
Tuy nhiên, các ch uyên gia tính toán rằng nếu nước biển tiếp xúc với
nham thạch nóng chảy trong tình huống đó, một vụ nổ hơi nước có thể sẽ
phá vỡ cho nhiều nham thạch tràn ra hơn, nhiều nước tràn vào hơn và tạo
nên phản ứng dây chuyền. Các chuyên gia lo ngại phản ứng này có thể kéo
theo toàn bộ nham thạch dưới nước, dẫn tới một vụ nổ tương đương với một
quả bon Hydro có công suất vài megaton, gây thảm hoạ cho các hòn đảo và
các con sóng khổng lồ của đại dương sẽ nhấn chìm các bến cảng xung quanh
vành đai Bắc Đại Tây Dương. Kế hoạch này do đó đã bị hoãn lại và dòng
chảy của nham thạch cuối cùng đã chững lại, để lại bến cảng vẫn hữu dụng.
Trên thực tế, vẫn có những ngọn núi lửa ngẩm nằm dưới biển sâu. Đá
nóng chảy của các ngọn núi này chảy tràn ra trên đáy của các đại dương
nhưng lại được nước biển làm nguội, tạo ra nham thạch gối. Ở độ sâu 2000
mét, áp suất cao ngăn cản việc hình thành các vụ nổ hơi nước. Nhưng lên
cao hơn, khi áp suất giảm đi, các vụ nổ này liên tiếp xảy ra. Người ta đã đo
được lúc núi lửa phun ở Surtsey, một hòn đảo ngoài khơi Iceland, cứ 3 phút
lại có một vụ nổ tương đương với sức công phá từ 20 đến 40 kiloton.